NHỚ…CÕI NÀO XA
Chở nỗi niềm về lại mái trường xưa.
Dòng Mỹ Hòa Hưng ngập tràn cánh gió.
Sóng dập dờn ôm ấp bóng trong mưa.
Anh còn nợ em hoàng lan mấy độ.
Buổi hẹn hò len lén vội trao thư.
Bao nhiêu năm ta không về qua đó.
Chốn ai đi có lạnh gió giao mùa?
Anh còn nợ em lời yêu chưa ngỏ.
Bối rối bâng quơ bãi mía bờ lau.
Mây trắng quá ! Trời xanh trong hở nhỏ?
Nắng nồng nàn anh giấu biệt nơi nào?!
Anh còn nợ em những mùa nước lớn.
Cùng chống xuồng phụ đạo học trò xa.
Vàng điên điển,súng tím xanh mơn mởn
Vàng điên điển,súng tím xanh mơn mởn
Thương tấm lòng thầy cô giáo xa nhà.
Chèn lớp lá thưa chống dột mái nhà.
Thương đám học trò đầu trần chân đất.
Bát cháo thơm lừng chợt nhớ quê xa.
Anh còn nợ em đời dài xa ngái…
Lời thì thầm nhen nhúm gói trong mơ.
Mong phép lạ mang mùa xưa trở lại.
Cõi nào xa…không chín đợi mười chờ.
Trôi mù mịt cõi nào xa lắc lắm!
Trần gian ơi xin thứ lỗi ngày về…
Nơi ta đến trời hanh hao ảo vọng
Thăm thẳm nẻo đời xa khuất bến mê.
Người phụ trách
M. nghĩ đây là bài thơ tình toàn bích, nhiều câu đột phá bất ngờ, " Mây trắng quá ! " Trời xanh trong hở nhỏ ? Nắng nồng nàn anh giấu biệt nơi nào? " Và, " Lời thì thầm nhen nhúm gói trong mơ. Cõi nào xa... không chín đợi mười chờ ! " Thật tuyệt ! cả bài thơ không một sáo ngữ, chẳng chút cầu kỳ, nhẹ nhàng chạm vào tim người đọc. Cảm ơn tác giả HHT. Hà Thị Bích Phượng
Tạp chí kiến thức phổ thông Dân Việt - Trang 439