KHÔNG CÒN MẸ NHIỀU ĐÊM MƯA THỨC TRẮNG,THƯƠNG NHỚ MẸ HIỀN NƯỚC MẮT TUÔN RƠI.NỐT NHẠC CUỘC ĐỜI MẸ XIN DẤU LĂNG ! HẠNH PHÚC CHO NGƯỜI THƯƠNG QUÁ MẸ TÔI !!! CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM VÀ GHI CẢM NHÂN,BÌNH YÊN LUÔN VỀ BÊN CÁC BẠN……!

Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014

THẢO LUẬN BÀI THƠ “ Chút An Nhiên”của HHT

                                                         CHÚT AN NHIÊN
Hoàng hôn về vội vã
Hôn khẽ nắng chiều buông.
Sân ga đời lặng lẽ
Ngại ngần bước chân hoang.

Đêm độc hành chưa khuất
Vụt rực rỡ nắng vàng.
Nắm níu gì ta hỡi?
Đời là bể trầm luân.

Lòng ngổn ngang trăm mối
Thương chiếc lá lưng chừng.
Thiện lương và tội lỗi
Cách chia mỗi bước chân.

Xa gần rồi cũng thế
Nước sẽ chảy về nguồn,
Cát bụi nào tự tại !?
Bến Mơ lòng An Nhiên.
           Hoàihuyềnthanh

Thảo Luận của Châu Thạch:
Trong chuyến về thăm Đất Đứng tôi gặp Hoài huyền Thanh lần đầu. Qua giao tiếp tôi nghĩ chị là người vui cười,  cởi mở, chân thành và yêu thương. Trở về, tôi đọc thơ chị và một Hoài huyền Thanh (HHT) mới đến với tôi trong thơ, một HHT nội tâm sâu sắc với  tâm tư  thâm trầm mang nhiều ước mơ thánh thiện. Tôi đọc bài thơ “ Chút An Nhiên” của tác giả và tôi hiểu rằng tác giả khó được an nhiên bởi lòng chị còn mang nhiều nỗi đau của kiếp nhân sinh.
Chỉ bốn câu thơ đầu ngắn gọn mà HHT đã vẽ lên hai nỗi buồn thê thiết: một hoàng hôn và một sân ga đời ảm đạm.
                    Hoàng hôn về vội vã
                    Hôn khẽ nắng chiều buông.
                    Sân ga đời lặng lẽ
                    Ngại ngần bước chân hoang.
Hoàng hôn là nắng chiều mà hoàng hôn lại vội vã hôn nắng chiều? Có phải đây là một câu thơ nghịch lý? Không, sẽ không nghịch lý nếu ai đó có tâm trạng ở cuối cuộc đời. Lúc đó họ sẽ nhận biết được thể xác và tâm hồn như hoàng hôn và như cả nắng chiều, hai cái khác nhau trong cùng thân vị. Hoàng hôn thì buồn vì ngày đã hết mà ánh nắng chiều thì đẹp biết bao. Hoài huyền Thanh đã ví thể xác như hoàng hôn và tâm hồn như nắng chiều.  Thuộc thể và thuộc linh đã hôn khẽ trong chính con người vì  cả hai biết sắp đến giờ từ biệt.
Sân ga thì thường nhộn nhịp, sân ga không bao giờ chỉ có một người đi. Nhưng sân ga của HHT lặng lẽ và chỉ có một bước chân hoang. Phải chăng đây là cõi chết, là nỗi cô đơn cuối đời trước khi bước lên con tàu đi về bóng đêm vô định!
 Chỉ bốn câu thơ ngắn gọn với hai mươi chữ, mỗi chữ là một giọt sầu gieo xuống hoàng hôn của cuộc đời. Có câu thơ “ Cảm ơn đời mỗi buổi mai thức dậy/Ta có thêm ngày nữa để yêu thương” có nghĩa là hôm nay ta mới có thêm một ngày và hôm qua có thể là ngày cuối của đời ta. Vậy cho nên hoàng hôn của cuộc đời không biết sẽ đến lúc nào, và câu thơ của HHT là lời cảnh tỉnh cho hết thảy con người trẻ, già đang sống ở thế gian.
Bốn câu thơ tiếp tác giả muốn buông bỏ những nắm níu ở đời nhưng làm sao buông bỏ được:       
                Đêm độc hành chưa khuất
                Vụt rực rỡ nắng vàng.
                Nắm níu gì ta hỡi?
                Đời là bể trầm luân.
“ Đêm độc hành chưa khuất” .Đêm chưa khuất,đời người chưa tận “ Vụt rực rỡ nắng vàng” phải chăng là nắng chiều le lói hay sự trỗi dậy mạnh mẽ của con người trong những giây phút cuối. “ Nắm níu gì ta hởi/ Đời là bể trầm luân” là tiếng kêu đau đớn tự trách móc tham vọng của chính mình chưa chịu dứt bỏ mà đi, còn ngã chấp đời nầy.
Bốn câu thơ kế tiếp giống như  hai vế trạng, luận của một bài Đường thi, tác giả mở rộng ra suy luận của mình về chuyện phi lý của cuộc đời:
            Lòng ngổn ngang trăm mối
            Thương chiếc lá lưng chừng.
            Thiện lương và tội lỗi
            Cách chia mỗi bước chân.
Từ một chiếc lá rụng bay dật dờ mà tác giả chiêm nghiệm sự ngổn ngang trăm mối vì ngã chấp của người như chiếc lá kia cứ lưng chừng chao đảo. Cái thiện và cái ác ở quá gần nhau, vì thế cái siêu thoát và cái trầm luân cũng không xa nhau mấy. Bốn câu thơ tức cảnh sinh tình đầy sự trăn trở của kiếp nhân sinh,
lời thơ chùng xuống và tiếng thơ như uất nghẹn khiến người đọc không khỏi trầm tư.
Và vế thơ cuối là một tiếng thở phào trút bỏ mọi ưu tư:
                 Xa gần rồi cũng thế
                 Nước sẽ chảy về nguồn,
                 Cát bụi nào tự tại !?
                 Bến Mơ lòng An Nhiên.

Tiếng thở phào ngắn gọn ở cuối bài thơ không nói lên được tính an nhiên tự tại trong lòng tác giả. Nhưng tiếng thở phào đó cũng nói lên được định lực có  trong người  tác giả, trút bỏ mình. được phần nào vạn pháp đang khuấy động bình an tâm hồn
Đầu đề bài thơ là “ Chút An Nhiên”. Đó là ước vọng chân thành như muốn tìm chiếc phao trên biển. Biển hoặc bình an hoặc bão tố, sự an nhiên trong lòng người cũng chẳng bao giờ có một phần, một chút mà phải trọn vẹn như mặt biển kia.  Hoài huyền Thanh  muốn tìm “ Chút bình an”cho mình nhưng cũng mang tâm trạng, ước vọng của hết thảy con người. Làm sao có sự bình an khi đang đứng trước bão bùng? Chiếc thuyền con với chiếc buồm nhỏ bé có qua được đại dương đang sóng gió hay không?” Chút An Nhiên” là một bài thơ u uẩn và thánh thoát ở gần nhau như “ mỗi bước chân” và lẽ tất nhiên bút hiệu Hoài huyền Thanh là hoài vọng những điều huyền nhiệm thanh cao, cho nên tác giả luôn mơ ước những điều tốt đẹp,
và dĩ nhiên, ai tìm được chút an nhiên của Hoài huyền Thanh sẽ là có an nhiên mọi sự, ai không có một chút an nhiên ấy thì sự bình an sẽ mất .
Tôi biết tìm “Chút An Nhiên” của Hoài huyền Thanh sẽ khó, nhưng tôi cũng biết đây là một bài thơ hay của  một cây bút nữ mà nội tâm còn nhiều băn khoăn , trăn trở về kiếp nhân sinh. Bài thơ cho ta nhiều suy nghiệm về đời .

                                                                     Châu Thạch

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

CHÚT AN NHIÊN !

      
Hoàng hôn về vội vã 
Hôn khẽ nắng chiều buông. 
Sân ga đời lặng lẽ
  Ngại ngần bước chân hoang. 
  
Đêm độc hành chưa khuất
Vụt rực rỡ nắng vàng.
Nắm níu gì ta hỡi?
Đời là bể trầm luân.
    
Lòng ngổn ngang trăm mối
Thương chiếc lá lưng chừng.
Thiện lương và tội lỗi
Cách chia mỗi bước chân.
    
Xa gần rồi cũng thế
Nước sẽ chảy về nguồn,
Cát bụi nào tự tại !?
Bến Mơ lòng An Nhiên.

                          Hoàihuyềnthanh

Thứ Hai, 24 tháng 11, 2014

CHIỀU NAY CÓ HẸN !

Vạt nắng thu phai đông ươm nỗi nhớ
Bâng quơ, lòng tự hỏi có gì vui !
Chiều nôn nao nắng trở mình trước ngõ
Hiu hắt mùa xưa tình cũ ngậm ngùi

Chừng ấy năm dây tơ hồng vẫn rợp
Quán của một thời hoa bướm trong tay
Tiếng phone reo,mẹ ơi! hoa cúc trắng
Ba mang về dành tặng mẹ chiều nay

Máy đã tắt lòng băn khoăn tự hỏi
Ủa, sao giờ ta lại đến chốn này!
Căn bếp nhỏ lạnh tanh chiều hoang hoải
Chồng ngóng con mong ta đợi chờ ai ?!

Tìm chi nữa hoài niệm xưa đã khuất
Trăn trở  chi tình cũ đã phôi phai
Cố nhân hỡi! Nắng hanh vàng phía trước
Chuyện tình buồn…lất phất chút mưa bay.

       HOÀI HUYỀN THANH
          Lập đông 2014

Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014

BÀI THƠ CHO ANH !

Em cũng biết cuộc đời là hữu hạn
Ta gặp nhau thuở ấy chẳng tình cờ
Nhưng run rủi chuyện đời sao lận đận
Nên bây giờ chuyện cũ ngỡ như mơ

Bốn mươi năm trốn tìm nhau chóng mặt
Làm sao quên bài giáo án Anh trao
Hương Nguyệt Quế thơm ánh trăng vằng vặc
Tạ từ nhau chữ nghĩa cũng xin chào

Em giữ mãi bài thơ trong trí nhớ
Trên cành cây tiềm thức của ngày xưa
Thuở ấy, hôm nay và mai sau nữa
Nắng lung linh nhớ mãi tuổi dại khờ

Cám ơn Anh giữ bài thơ em viết
Là chút lòng thanh khiết tuổi mộng mơ
Bao tháng cùng năm nắng đợi mưa chờ
Chùm lộc biếc trổ hoa đời diễm tuyệt

Cám ơn Anh , người Anh thương thân thiết
Người bạn tâm tình tri kỷ thâm giao
Cám ơn Anh , dẫu một thời ly biệt
Vẫn hẹn lòng ấp ủ chuyện tìm nhau.

   HOÀI HUYỀN THANH
   (   Nắng Hồng ngày cũ)
                                                                                 

Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014

HÌNH ẢNH PHÁT HÀNH TẬP THƠ CỦA CỐ NHÀ THƠ NGUYỆT LÃNG!

 Từ trái sang Đào Tháí Sơn,Trần Hoàng Vy,Kha Tiệm Ly, Huỳnh Gia ,Quốc Nam
                                       Đan Thụy,Hoài Huyền Thanh,Mai Tuyết

                       Mai Tuyết Đan Thụy,Hoài Huyền Thanh,Quốc Nam

                       Thanh Phương ,Kha Tiệm Ly,Vĩnh Thuyên,La Ngạc Thụy




Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

HẠT NẮNG CUỐI THU PHAI !






HẠT NẮNG CUỐI THU PHAI!
*Thành kính dâng nén tâm hương tưởng nhớ nhà thơ Kiên Giang
Trời lặng lẽ, thinh không ,trời lặng lẽ!
Như tiễn người,hạt nắng cuối thu phai
Sao dun rủi nắng trôi về phương ấy
Bao bạn bè thương tiếc khóc chiều nay!

Tám mươi bảy mùa xuân ,lòng vẫn trẻ
Những  nỗi  niềm đau đáu cõi trần ai
Nhớ Hoa Phượng,lời  trối trăn ngày cũ*
Quê nhà em- xin gởi lại-Anh hai

Về Sài Gòn,giúp người Thoại Sơn bị nạn
Bão tố từ đâu vùi dập đời Anh
Cửa tử sinh,ấm vòng tay bè bạn
Sài Gòn ơi! Nắng thoi thóp đoạn đành!

Nắng đã trôi đi về miền viễn xứ
Cõi nào xa sum họp bạn Sơn Nam**
Xin cầu chúc Anh linh người quá cố
Khẽ nhẹ nhàng giã biệt chốn trầm luân.

           HOÀI HUYỀN THANH
                      2.11.2014

*Lời trối trăng của cố soạn giả Hoa Phượng

**Nguyện ước của nhà thơ, chết được nằm gần nhà văn Sơn Nam.


Nghệ sĩ Bảo Quốc nói lời tri ân Nhà Thơ Kiên Giang khi ông dù tuổi cao sức yếu vẫn lặn lội từ quê lên TP HCM xem vở "Bên cầu dệt lụa" trong chương trình kỷ niệm 64 năm đoàn cải lươngThanh Minh - Thanh Nga vào tháng 3 năm nay.                                                                                                               Ảnh: Cá Con.