KHÔNG CÒN MẸ NHIỀU ĐÊM MƯA THỨC TRẮNG,THƯƠNG NHỚ MẸ HIỀN NƯỚC MẮT TUÔN RƠI.NỐT NHẠC CUỘC ĐỜI MẸ XIN DẤU LĂNG ! HẠNH PHÚC CHO NGƯỜI THƯƠNG QUÁ MẸ TÔI !!! CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM VÀ GHI CẢM NHÂN,BÌNH YÊN LUÔN VỀ BÊN CÁC BẠN……!

Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

CHỚM XUÂN

    CHỚM  XUÂN
Trời đông miên gậm nhấm nỗi buồn
Mùa tháng chạp long đong nỗi nhớ
Ngọn đông phong ấp yêu bao trăn trở
Thu ngỡ ngàng thầm tiếc giọt mưa tuôn

Có phải hôm qua trời trở gió
Ngoài kia vàng lá tiễn thu đi
Có phải ngày đông qua rất vội
Heo may ơi! Còn đâu tuổi xuân thì

Rất lạ! Có gì đâu rất lạ
Chỉ là… phút ấy chợt xao lòng
Mà không! Mà không nên dối trá
Chớm xuân… sao lại phải dối lòng

Xuân rạng rỡ từ quê nhà phố chợ
Hoa chen chân bao goc phố con đường
Gió mơn man lòng ta như trẩy hội
Vẫy tay chào …chút se lạnh còn vương

               HOÀI HUYỀN THANH
                 Thềm xuân 2016




NGỠ NGÀNG NHƯ TRĂNG SÁNG GIỮA BÌNH MINH


"GỞI NHỚ ĐẾN ANH CHỊ EM SPLX"
Ở một cõi nào mênh mông xa lắm!
Hơn bốn mươi năm mới có ngày về
Như trời chớm đông thèm con nắng ấm
Nỗi nhớ dâng trào cứ mãi mân mê

Chị khóa một bẽn lẽn cười lặng lẽ
Răng không còn có móm lắm không em!?
Anh khóa hai tóc hoa râm nhỏ nhẹ
Vẫn còn duyên dù tuổi quá bao rằm

Bài ca cộng đồng năm nào sống dậy
Đàn lên đi –vui hát phút giây này
Dẫu vẫn biết bao buồn vui còn mất
Vẫn dặn lòng tay nắm chặt bàn tay

Anh lớp A thắp thỏm câu đồng vọng
Không ngó được nhau đành nuốt từng lời
Biết bao nỗi lòng chìm trong thinh lặng
Khốn khổ một đời thương quá  bạn tôi!

Tươi roi rói bạn gảy đàn tung hứng
Chị hát dân ca người ở đừng về
Thắm thía lắm lời anh Lê Thành Mẫn
Ham chụp hình dù già xấu !hê hê!

Bên kia trời Tây có người mong ngóng
Từng phút giây chờ face book lên hình
Gặp nhau thật phải đâu là ảo vọng
Mà ngỡ ngàng như trăng sáng giữa bình minh!
                              HOÀI HUYỀN THANH










Thứ Hai, 30 tháng 11, 2015

SAO ĐÀNH LẠC MẤT NHAU

                       
                                    SAO ĐÀNH LẠC MẤT NHAU
Có một điều gì đó
Băn khoăn mãi lòng ta
Bình yên hay bão tố
Khắc sâu hay nhạt nhòa

Có một điều gì đó
Dấu lòng đành buông lơi
Lời bao giờ dám ngỏ
Đau đáu một dòng trôi

Có một điều gí đó
Lầm lũi trong cuộc đời
Lặng thầm trong suy nghĩ
Nên…thôi đành… thế thôi!

Có một điều gì đó
Mơ hồ như nỗi đau
Nếu như là… không nếu
Sao đành…lạc mất nhau!


 HOÀIHUYỀNTHANH


Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015

HƯƠNG THƠ ẤU

      HƯƠNG ẤU THƠ

PHIÊN KHÚC 1 : DÒNG SÔNG ẤU THƠ

Bây giờ là mùa đông,ngày tháng lê thê dài, những cọng mây xám dày đặc khung trời, nắng như mất hút phương nào. Trời lành lạnh, một khí lạnh mênh mang buồn,gió hiu hắt heo may. Lá vàng rơi trên tóc, trên vai, trải dài trên lối nhỏ xôn xao. Bước chân nai ngơ ngác buồn trong ngày tháng vào đông.Lối nhỏ ngày xưa không còn xôn xao nắng ấm và em đơn côi mang nỗi nhớ không rời,âm thầm trong nỗi buồn độc thoại.
Ngày xưa , chao ôi!Em chợt nghe bâng khuâng với ngôn từ ngày xưa. Ngày xưa …được bắt đầu bằng những chuyện cổ tích thần tiên với những ngọc ngà thân ái nhất trong suốt cuộc đời.Em chợt vu vơ nuối tiếc thật nhiều, đã nhiều lần em tự nhủ là thương nhớ hoài ngày thơ thánh thiện, thương những kỷ niệm ngọc ngà xa xưa ấy.Ôi! nhớ làm sao bạn em, những mái tóc đen huyền óng ả như những sợi tơ trời bồng bềnh trong gió,những ánh mắt ngây thơ sáng long lanh với môi hồng rạng rỡ. Em yêu giọng nói bạn em ghê lắm! Giong nói mang âm thanh thầm lặng, thứ thầm lặng khó quên;giọng nói đó như âm thầm khuyên nhủ; ánh mắt kia trìu mến chân thành làm em nhớ hoài, thương hoài dù bây giờ bạn bè đã chia xa ; mỗi người một hướng đi vời vời ngăn cách trên những lối nhỏ mặt trời nhưng trong em vẫn gần gũi như bàn tay năm ngón: giận ,hờn, chơi, xỉ, vả;với những trò chơi đánh chuyền ,nhảy dây, năm mười trong những giờ sinh hoạt cộng đồng,tụ quanh bãi cỏ hát những bài ca êm đềm ngây ngất tình quê hương hay chia từng toán bắt sâu, tưới rau cải sau trường;nhớ những củ khoai lang thật to,thật ngọt lớp thu hoạch được.
Và những buổi sáng đến trường thật sớm thực hiện tuần lễ vệ sinh, bạn bè hớn hở dùng mảnh thủy tinh cạo gỗ và dùng giấy nhám đánh bóng  mặt bàn ghế, kỳ vọng đoạt giải cho lớp.Rồi trong niềm hăng say thích thú đó , học trò lại cẩn thận chọn từng  thanh tre, lựa từng mẩu giấy sao cho chiếc đèn của mình được chiếm giải trong tết Nhi Đồng.Buổi tối trường tổ chức cộ đèn, phát thưởng cho những học sinh có chiếc đèn xuất sắc nhất.Học trò được quỹ nhà trường trao gửi những chiếc bánh , viên kẹo; của không là bao nhưng tình thật ấm,nghĩa thật nồng nàn.Những ngày vô tư bên thềm tiểu học cũng xa dần theo năm tháng. Những chu kỳ vẫn tiếp nối nhau.Em bước chân vào trung học trong niềm thương nỗi nhớ khôn nguôi,trong niềm lo nỗi sợ , ngơ ngác tìm hơi hướng thân quen. Em nhớ trường làng em cô giaó thật hiền,có vườn rau xanh lá, cơ hồ em nhớ từng viên gạch lót bên thành giếng, những bụi mồng gà đỏ au  chen lẫn bông mười giờ nhiều màu khoe sắc quanh sân cờ, đôi mắt thầy hiệu trưởng thật nghiêm,giọng nói thật ấm của thầy hiệu phó trong ngày phát thưởng.Ký ức đưa em về khoảng sân trường với những viên gạch tàu vuông vức màu đỏ,cổng trường với giàn bông giấy màu hồng màu tím như má hồng tuổi nhỏ và mực tím dấu thân...Tất cả dường như chất ngất trong tim óc, không làm sao em quên được. Em vẫn nhớ, nhớ hoài ngày xa xưa ấy!

PHIÊN KHÚC 2: KHUÔN VIÊN THÂN ÁI

Thắm thoát mà đã vào đông, những ngày tháng mùa mưa tiếc nuối với những cơn mưa dài lê thê ,rưng rức buồn với nỗi nhớ nhung trong tiềm thức không phút giây ngơi nghỉ, miên man mãi những hình ảnh bạn bè, những nụ cười ánh mắt,những lời nói yêu thương chân thành vây quanh tim óc, kết chặt những buồn vui xây lâu đài tuổi ngọc, cho kỷ niệm đong đầy...ơi! Bạn bè ngày xưa, những ngày tháng vô tư bên thềm trung học với áo dài trắng thướt tha, nón lá nghiêng che từng bước chân chim ríu rít …để ngày tháng này cứ nhớ hoài, nhớ hoài.
Từ những ngày tháng ngỡ ngàng lớp sáu , lớp bảy rồi đến lớp mười có thật nhiều kỷ niệm với bạn bè thân quen nghịch phá: đôi mắt buồn vời vợi mà bạn hay chê buồn của nhỏ Hồng,đôi môi mộng thật dễ thương của nhò Hải,giọng nói êm đềm của nhỏ Hà; những khuôn mặt thân thương cứ bắt người ta không thể nào quên khi phải rời xa.Em rời Tân Văn đến Gia Long, một ngôi trương uy nghi cổ kính với bao ngỡ ngàng xa lạ, nước mắt chợt trào tuôn với những thân tình cách xa; lo âu sợ hãi vô chừng với những bài vạn vật dài lê thê, những phương trình hóa học khó nuốt, những công thức toán khô khan. Vẽ vời viễn tượng cho những ngày sắp đến, những ngày mai tuy xa mà gần đó nghe buồn xa xăm, liệu em có vượt qua được những khó khăn? Những ngày tháng nhọc nhằn bên sách vở sẽ có được những gì? Tự hỏi để tự trả lời bằng nước mắt quanh mi! Rồi tất cả sẽ qua đi! Em chợt nhớ lời cô em nói-ngày mai trời lại sáng em ạ! Với niềm tin đó em cố vượt qua những đêm buồn ngủ vùi trong cơn gió lạnh vào đông; những buổi trưa vàng óng ánh nắng hè đau đầu nhức mắt; phải kềm chế những đam mê viết lách;bớt mộng mơ nhất là không còn bát phố xi nê,tiếu ngạo giang hồ cùng đám bạn.Tất cả phải nhường nhịn cho ngày mai tuy xa mà gần đó!

PHIÊN KHÚC 3:HÀNH TRANG VÀO ĐỜI

Những ngày mới  bước chân vào sư phạm lo cũng nhiều mà nhớ cũng chắt chiu. Nhưng giờ thì yên phân , an bình ,reo vui và tròn mộng.Trái ước mơ đã đang và sẽ vừa tầm tay em với . Rồi một ngày nào đó, em sẽ lìa xa tất cả bạn bè bên khuôn viên sư phạm; em sẽ vào đời với bảng đen phấn trắng;em sẽ sống với chính tâm hồn mình qua hình ảnh học trò em;em sẽ dạy chúng nó hát :
  “ Yêu mến mẹ cha yêu trên đầu  em
    Yêu mến mẹ cha trong quả tim này”
Và học trò của em cũng rất ngoan, rất xứng đáng là:
“Ôi! Em bé Việt Nam ngày đêm chăm lo học hành
Mai đây em lớn dậy tìm quê hương thần thánh
Ôi! Em bé Việt Nam ngày đêm chăm lo mọi đường
Non nước em đang chờ trên muôn bước quê hương”
Có một lần nào đó,cô cậu học trò nhỏ của em thỏ thẻ:
_Thưa cô…thưa cô, nội con bẻ xoài, con có một trái đẹp nhất cho cô nè!
Ôi! Còn gì chân thành và cảm động cho bằng những tâm hồn trẻ thơ trong sáng, dễ thương và thánh thiện vô cùng ,vô tận đó.
Mai sau, một lần nào đó trở lại trường xưa hay tình cờ gặp lại bạn cũ-dù chỉ sơ giao – cũng đủ mơ hồ làm sống lại biết bao kỷ niệm dưới mái trường sư phạm. Thật khó mà quên được những buổi dạy thực tập của tiểu gia đình toán 8. Một nhỏ bạn khóc sướt mướt vì quên trình bày học liệu ( mà nhỏ đã bỏ ra cả ngày để vẽ, tô màu),nhỏ khác bối rối đến tội nghiệp khi nhớ phản ứng phản sư phạm của mình trước câu đáp sai của học sinh còn em thì ngẩn ngơ cả buổi vì bắt thăm một bài quá khó…Những mẩu kỷ niệm nửa mất nửa còn sẽ bừng sống dậy mãnh liệt là hành trang là ánh đuốc  giúp em đi trọn hướng mặt trời đã chọn vì lúc nào bên cạnh em cũng có những người bạn đồng hành cùng âm thầm mang tự tình dân tộc, niềm tin tuổi trẻ đi làm đẹp quê hương:
“Việt Nam đi dù thương tích đầy thân
 Việt Nam đi cả thế giới nghiêng mình”
Chút gió thì thầm ru nỗi nhớ,chút nhung tưởng òa vỡ trong tay
  “ Mai kia em làm cô giáo nhỏ
    Như xuân hồng một thuở bâng khuâng”
                    
                         Viết từ khuôn viên sư phạm 1974

                                  HOÀIHUYỀNTHANH










Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2015

DÒNG TRÔI

       DÒNG TRÔI



     Sóng xô ta đi 
    Sóng đẩy ta về
    Trùng khơi bát ngát
     Đi đâu về đâu ?!

      Ầm ào sóng vỗ
      Mạnh mẽ khôn cùng
      Nhu mì lặng lẽ
     Tiến lùi mông lung

     Bỗng dưng vụn vỡ
     Ngàn tia nứơc nhỏ
     Chợt bay lên trời
     Chơi vơi chơi vơi

      Muôn hồng nghìn tía
     Thênh thang rong chơi
      Đời sao đẹp quá!
     Ta thành mây trôi

     Ngỡ như hạnh phúc
     Rạt rào chân mây
     Chào cơn gió lạnh
     Nức nở rơi rồi

    Ta thành hạt mưa
     Hiến dâng cho đời
     Cây xanh cỏ biếc
     Mùa màng bội thu

    Theo dòng đời trôi
     Về với sông ngòi
     Rong chơi biển lớn
     Đi đâu về đâu?!

            HOÀIHUYỀNTHANH



Thứ Năm, 15 tháng 10, 2015

SÀIGÒN VÀ NỖI NHỚ

SÀIGÒN VÀ NỖI NHỚ

Trời Saigòn thu se sắc nắng
Thương bóng ai thơ thẩn giữa vòm cây
Anh tìm em bóng nhỏ vai gầy
Giữa Saigòn lộng gió
Sao quên được những ngày bão tố
Dõi mắt tìm nhau giữa đô hội Saigòn
Hàng me non Lê Quý Đôn đổ bóng
Công viên Tao Đàn lóng ngóng thương sao
Saigòn của Anh
Saigòn của Em
Qua ký ức ngày nào
Chợt vỡ òa cơn mưa chiều ngăn lối
Nhớ sao những dòng thân thương viết vội
Bao nhiêu năm còn đó gốc sao già
Chiều Gia Long rợp áo trắng sơn ca
Saigòn ai qua mà không nhớ!
Ta tìm nhau giữa dòng đời hối hả
Cánh hoa dầu theo cơn lốc xoay xoay
Saigòn trong anh
Saigòn trong Em
Đong nỗi nhớ vơi đầy

Quên sao được
Saigòn mộng mơ
Một thời ta mới lớn.
         
       HOÀIHUYỀNTHANH
                 THU 2015



Thứ Tư, 7 tháng 10, 2015

BUỒN & THƯƠNG




BUỒN THƯƠNG

THƯƠNG
Thương
Chiếc lá
Nặng lòng ai
Biết sẽ về đâu
Hoàng hôn trôi bảng lảng
Gió mơn man se bóng nắng
Lá vàng hiu hắt cả trời mơ
Sẽ chao nghiêng chút nhớ, chút mong chờ
Ai hờ hững mà trời thu buồn đến vậy!

BUỒN
Giông bão mười năm trở trăn hồi cố xứ
Đắm đuối sao đôi mắt đó quê nhà
Miền viễn xứ đời lắm phong ba
Lòng vẫn nhớ người năm cũ
Một chiều thu tháng bảy
Se lòng đến vậy
Dấu chia tay
Lặng lẽ
Buồn!

HOÀI HUYỀN THANH
Thu 2015

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

SÓNG VÀ HOA


SÓNG VÀ HOA

Bờ biển vắng,chạng vạng về váng chiều rơi rớt

Em dõi lòng nhìn khắc khoải ánh trời Xa
Vẫn không biết sao ngày dài thê thiết quá!
Đêm chập choạng đêm trắng giấc ngủ quê nhà
Nào ai biết mây hồng phơn phớt nắng
Tưởng dịu êm …sóng vỗ ướt lòng ta
Em vẫn tiếc thời bình yên biển lặng
Gió bâng khuâng vui giữa sóng và hoa
Thế mới biết cánh buồm không hiểu được
Sóng dập vùi tan tác đóa hoa đời
Thế mới biết hải âu chao lượn sóng
Nghiêng ngậm ngùi thương tiếc cánh hoa trôi!
Chim sợ cành cong ,lòng em bối rối
Ngóng phía trời xa em mất anh rồi!
Xanh mênh mông sóng không còn ở đó
Chuyện đời em thăm thẳm một dòng trôi!

HOÀIHUYỀNTHANH
Thu 2015


Thứ Hai, 28 tháng 9, 2015

LỤC BÁT MÙA THU

         
 LỤC BÁT MÙA THU


*LỜI KHÔNG NÊN LỜI
Thương sao nhánh lá mù u
Em tôi mười sáu lời ru se lòng
Tưởng rằng có, ngỡ rằng không
Tình trong như đã… lời không nên lời

*THÔI ĐÀNH
Nắng chiều thoi thóp ngọn bần
Rưng rưng mắt nhỏ phân vân nỗi gì!
Thôi đành lặng lẽ phân ly
Thôi đành để nhớ …người đi… thôi đành!


BIỆT LY
Mưa từ nước mắt mưa sa
Trăng non tơ thuở mười ba trăng buồn
Đồng xa trắng ngọn bồn bồn
Xuôi về miệt thứ bồn chồn bước chân


         HOÀIHUYỀNTHANH






Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2015

NHA TRANG NGÀY VỀ

   NHA TRANG NGÀY VỀ



Con còng gió lang thang
Chào Nha Trang ngày về
Nhớ Anh lòng nôn nả
Con sóng tràn triền đê

Nha Trang ngày em đến
Nắng hừng hực chân mây
Biển reo cười hớn hở
Đón những khoang cá đầy

Ơ kìa! Cầu Xóm Bóng
Nước lớn rồi nước ròng
Tia nắng vàng lộng lẫy
Chào Tháp Bà phương đông

Về thăm lại Hòn Chồng
Tỉ tê cùng  Hòn vợ
Thương mối tình dang dở
Giữa biển trời mênh mông

Hòn Tằm ta tắm mát
Say ngắm hồ Trí Nguyên
Lững lờ con nước bạc
Gặp gỡ còn tùy duyên

Nha Trang ngày trở lại
Tìm đâu dấu yêu xưa
Mây trời trôi biền biệt
Xa rồi còng gió ơi!

   HOÀIHUYỀNTHANH

       

Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015

CÒN AI ĐÓ... NHỚ NGÀY QUA

CÒN AI ĐÓ…NHỚ NGÀY QUA

Có ai đó …hẹn hò trong bàn tiệc
Hưỡn hưỡn em về lại Saigòn
Có ai đó… lòng lâng lâng vui sướng
Được người khen …già mà thiệt dễ thương!

“Chàng Blue” cạn rồi nhìn nhau tiếc nuối
Chưa muốn về tiễn tiếp “Nàng Red” nha
Vang đỏ sóng sánh liếc nhìn vang xanh đắm đuối
Rượu cùng ta vui bốn biển một nhà

Có ai đó… ca bài ca một thuở
Lòng lâng lâng vào “phây” chát yêu người
Ai cũng ngỡ mình là Bạch mã hoàng tử
Trao rượu giao bôi cùng Sim Tím tiểu thư

Có ai đó…nặng lòng gom nỗi nhớ
Có chặt đứt đâu ,bứt  chẳng chịu rời
Thôi đành vậy!Nhốt trong tim giữ đó
Buồn buồn lôi nỗi nhớ …ngắm cho vơi !

                   HOÀIHUYỀNTHANH





Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2015

NHỚ HOÀNG HÔN CUỐI BIỂN




NHỚ HOÀNG HÔN CUỐI BIỂN

Ngẫm một lần lầm lụi chốn mênh mông
Sao quên được biển trời trong đáy mắt
Ta xa nhau theo dòng đời tất bật
Ngón giận hờn yêu ghét nhớ gì không!?

Thuở ấy hồng hoang một màu tím thẳm
Lộng gió ngàn diệu vợi những ngàn sao
Trăng ngan ngát tỏa bên thềm biển vắng
Cầm tay nhau sao chẳng nói câu nào!

Sóng nhấp nhô dật dờ như nỗi nhớ
Thuở mười lăm len lén biết yêu người
Sao ai đó hững hờ trong thinh lặng
Nghe nhói lòng bàng bạc cánh hoa trôi

Về Nha Trang ngắm hoàng hôn cuối biển
Tận chân mây vời vợi mối tình xa
Ai còn đó một chút niềm lưu luyến
Hay buồn rơi…lặng lẽ ánh chiều tà!
  1.                             HOÀIHUYỀNTHANH

Thứ Năm, 11 tháng 6, 2015

Thứ Tư, 3 tháng 6, 2015

CÒN ĐÓ GIẤC MƠ TÔI


                                                          CÒN ĐÓ GIẤC MƠ TÔI

Giấc mơ tôi
 vòng vèo theo sợi khói
Gốc rạ khô tứa máu chân người
Lững lờ dòng sông tuổi thơ tắm mát
Lem luốc trò chơi cút bắt trốn tìm
Tôi mãi đi tìm như máu chảy về tim
Giấc mơ tôi
 một đời dong ruỗi
Tôi tìm tôi
 chiếc bóng nhỏ ngày nào
Long đong trời viễn xứ
Ngậm ngùi thao thiết giấc mơ tôi
Hôm nay 
Trở về thăm lại bến sông xưa
Thăm bọn thủy binh một thời tao loạn
Uống nước sông thay ngự tửu ngày nào
Giấc mơ tôi tưởng chừng trôi vào dĩ vãng
Chợt vỡ òa bóng nắng sáng Sài thành
Những người bạn như ảo ảnh mong manh
Bỗng bước ra từ Thềm Xưa cổ tích
Giấc mơ tôi một thời không quên được
Mãi mãi một đời còn đó  giấc mơ tôi !
           
            HOÀI HUYỀN THANH

               ( Thềm xưa 31.5.2015 )
      

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

ĐẤT ĐỨNG CÓ MỘT NGÀY TA ĐẾN.


    ĐẤT ĐỨNG CÓ MỘT NGÀY TA ĐẾN

                                         Đất Đứng có một ngày ta đến
Trời xanh trong mây trắng bềnh bồng
Cánh gió vờn quanh vườn Thư Giản
Khúc nhạc lòng dìu dặt mênh mông

Ô kìa! Sao lòng ta rộn rã
Như thuở mười lăm chớm biết yêu
Mặt chạm mặt chào nhau hớn hở
Đảo mắt tìm bóng cũ năm nào

Đất Đứng có một ngày ta đến
Vui sao cọng nắng sớm hiên ngoài
Mơn mởn chậu hoa mười giờ nở
Thương làm sao những cái bắt tay

Anh nói hôm nay mừng gặp lại
Chị cười nhòa lệ mắt rưng rưng
Bao nhiêu bạn thơ ngày xưa đó
Nhẩm cùng nhau ai mất ai còn

Đất Đứng có một ngày ta đến
Trời vui sao! đất cũng mừng chào
Tây Ninh đất lành thi hữu mến
Chim trên rừng hòa tiếng đồng dao

Đất Đứng ơi! nhớ mãi ngày này
Bàn tay nắm lấy những bàn tay
Những ánh mắt nhìn nhau trìu mến
Lưu ảnh rồi nấn ná chẳng rời!

Tiếng ca vang vọng trời kỷ niệm
Lời thơ ngan ngát chút hương thầm
Không là tuổi mộng mà sao thế!
Hạnh phúc bên thềm tóc hoa râm.

    Hoàihuyềnthanh (24.5.2015)

Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

MANG VIÊN LONG VÀ NỖI NHỚ




                                                         Tác giả HHT

                                      MANG VIÊN LONG VÀ NỖI NHỚ

                           

Tôi biết nhà văn Mang Viên Long trước cuộc bể dâu 1975. Lúc đó, thấy mình còn trẻ dại quá! Năm 1968 tôi học đệ tứ, nhà văn Mang Viên long đã góp mặt trên văn đàn, cách nhau non một thập niên cũng làm người ta ngưỡng vọng lắm!

Rồi thật tình cờ ngày 12.10.2014, tôi “sắm vai” đại diện cho người Bạn thơ thân thiết ở đất Tây Đô đến café Lọ Lem dự ra mắt tập tiểu luận & tùy bút “Tôi Đến Với Phật” và được quen biết Anh từ đó.Tôi đọc hết cuốn Tôi Đến Với Phật rồi lân la đọc bài của Anh trên các web Văn Nghệ QuảngTrị, Hoadongphuong, Hương Quê Nhà, Việt Văn Mới, Vanchuongviet, Phamcaohoang, Trietvan…rồi thư đi tin lại thân thiết với nhau từ lúc nào không hay. Truyện ngắn của Anh có nhiều, có nét riêng …nhưng có lẽ sau Dì Lucia, tôi đặc biệt bị cuốn hút bởi hồi ký “Như Áng Mây Trôi”. Đời người như áng mây trôi…Có những áng mây thong dong, đẹp ngời ngời lộng lẫy, nhưng cũng có những áng mây xám xịt trĩu nặng nỗi buồn long đong, cơ nhỡ.

Đọc xong bốn chương đầu của hồi ký Như Áng Mây Trôi, nỗi buồn không can cớ xâm chiếm hồn tôi. Tôi nghĩ ngợi hình dung một cậu bé tám tuổi trong một đêm khuya nắm chặt tay chị mình thảng thốt, liêu xiêu chạy đi trong dòng nước lũ .Tám tuổi mất mẹ, sống cù bất cù bơ, thèm một ánh nhìn thương mến, một vòng tay ấm áp chở che chắc là khổ lắm! Chiếu rọi lại đời mình, tôi chợt thấy sao mà có sự trùng hợp lạ kỳ! Tám tuổi tôi cũng rời quê nhà…ở nhờ nhà bà con đi học, sống

trong vất vả, ê chề với miếng cơm ăn chực! Cái chết của người mẹ làm tác giả hụt hẫng, chiếc áo dài nhung của người mẹ để lại được tác giả sửa lại thành áo sơ mi ngắn và trân quý mặc nhiều năm liền. Tôi nhớ lại, mẹ gởi lên nhà cậu cho anh em tôi hai đồng bạc, tôi cất hoài không dám xài dù thèm chiếc bánh mì ngọt hình con cua đến chảy nước miếng. Tôi để dành hai đồng, lâu lâu lấy ra nhìn như thấy mẹ đang gần mình trong gang tấc, rồi tưởng tượng không biết mẹ còn sống được bao lâu và khóc! Mẹ tôi cũng bị bệnh phổi nên sống cách ly các con. Cùng tâm trạng, cảm giác thấm thía làm sao! Tôi hiểu được mặc chiếc áo mẹ từng mặc, tác giả đặc biệt hạnh phúc như thế nào! Cả một khoảng đời ấu thơ của tác giả, của tôi chùng chình trong tôi nỗi nhớ. Không gì ghi dấu ấn buồn hơn một tuổi thơ bất hạnh! Rồi trận đòn dự cảm theo đôi mắt giận dữ của người anh đã làm tác giả chạy mải miết mong nương nhờ cửa Phật bỗng cháy bỏng lòng tôi nỗi cảm thông vô bờ. Năm tôi ba tuổi, một buổi xế chiều mẹ đưa ba anh em tôi chạy trốn khỏi người cha không còn trách nhiệm gì với gia đình và đang tâm làm khổ một người phụ nữ tá điền mà mẹ tôi thương quý .Mẹ tôi nhường lại hạnh phúc cho cô ấy và ra đi:

“ Gánh hàng rong neo dài con phố nhỏ.

Mưa lâm thâm thất thểu dáng mẹ gầy.

Ế ẩm chợ đời gió rét chiều nay

Cơm rượu nếp các con ăn đỡ dạ.

OoO

Nhường tất cả đem ba con chạy trốn.

Mưa gió dập vùi dòng dõi thiên kim.

Cô gái tá điền xinh đẹp ngoan hiền

Đời lầm lỡ mẹ chạnh lòng thương cảm.

OoO

Dẫn các con đi hai bàn tay trắng

Ba mươi tuổi đời lao lực lao tâm.

Lặng lẽ bên thềm người mẹ đơn thân

Dạy chúng con lòng bao dung nhân ái

OoO

Sống là yêu thương không mang thù hận

Con cô tá điền là các em con

Mẹ ơi mẹ! ba mươi năm lận đận

Chúng con hai dòng gộp một tình thâm

OoO

Không còn mẹ nhiều đêm mưa thức trắng

Thương nhớ mẹ hiền nước mắt tuôn rơi

Nốt nhạc cuộc đời mẹ xin dấu lặng!

Hạnh phúc cho người thương quá mẹ tôi!!!”

Liên tưởng đến cái lạnh se người, mùa đông không chăn chiếu, không áo ấm đêm về…bụng dạ cồn cào vì thiếu ăn lại chịu sự chì chiết của người chủ nhà trọ mỗi khi cầm đủa …sao mà xót xa, tủi phận quá! Tác giả mồ côi mẹ, mang theo trong lòng tình yêu thương của người mẹ suốt cuộc đời này và lòng tôn kính với người cha sớm khuất núi. Còn tôi, có cha mà như trẻ mồ côi cha, để người mẹ đáng thương phải một đời tần tảo nuôi con trong tủi phận. Để rồi bốn mươi năm sau, tìm về quê nội mờ mịt nẻo nào xa:

“Sau hơn bốn mươi năm, ta thắp nén hương mờ lệ

Kính cáo từ đường ,thăm viếng mộ ông bà

Lẩn quất tâm tư :Ai trả cho ta một thời thơ dại

Cõng những nỗi niềm tê tái ,trẻ không cha !

***

Hơn hai mươi năm mẹ giấu bài ca lỗi nhịp

Thảng nhớ tiếng gà trưa táo tác long đong

Ai trả mẹ ta hơn mười ngàn ngày đắng cay lầm lũi

Hơn mười ngàn đêm vò võ bến không chồng!

***

Ta dật dờ như lục bình trôi mải miết

Dòng thời gian tan tác những ngày xanh

Hơn bốn mươi năm ngày ngỡ ngàng ly biệt

Mù mịt chốn quê xưa ,sao trở lạị đoạn đành !

***

Mây xanh thắm hòa trời xuân đơm lộc biếc

Đau đáu lòng ta ánh mắt mẹ trối trăn

Hạnh phúc cho người mẹ chọn một đời ly biệt

Hà cớ gì ta trĩu nặng nỗi băn khoăn!”

Dù xa mẹ, sống trong cực khổ, nhọc nhằn nhưng trong lòng anh em tôi, mẹ vẫn sống còn lay lắt …ở miền quê đầy bom đạn, tằn tiện gởi lên cho anh em tôi những trái xoài thanh ca vườn nhà, thanh mảnh mà ngọt đậm đà. Chúng tôi ăn trong nước mắt đổ dài vì nhớ mẹ…

Đọc đến đoạn trong cảnh đói khổ phải ra đồng mò cua bắt ốc, hái rau dại cầm cự cho qua cơn đói thiếu cơm, có đâu thịt cá của tác giả, nước mắt tôi chảy dài vì thương nhớ mẹ. Hình ảnh mẹ tôi với chiếc nón lá rách, gánh một gánh cơm rượu, xôi vò oằn vai đi bộ nhiều cây số đường làng rao bán, mời ăn. Khi ế hàng, chúng tôi ăn cơm rượu thay cơm và trong ánh sáng nhờ nhờ, lũ sán say men rượu theo đường miệng của những đứa trẻ nằm oặt què oặt quại đầy chăn chiếu …chúng tôi sợ hãi khóc thét lên còn mẹ tôi luôn tay dọn dẹp, buồn rầu thở than: Tận đời rồi… thương quá các con tôi! Và khi được gởi về ở với cậu dì, tôi đã quyết tâm cõng chữ vượt qua số phận!

Tôi còn nhiều tâm tư lắm khi đọc xong NHƯ ÁNG MÂY TRÔI (về những chặng đời thăng trầm, bất hạnh, và nhất là những nổ lực dâng hiến của anh) nhưng lực bất tòng tâm, xin sẻ chia với tác giả từng ấy nỗi niềm đồng cảm, trăn trở. Nhân đây, xin mạo muội gửi đến tác giả một bài thơ như món quà của người phương xa.

CŨNG CHỈ LÀ GIẤC MƠ THÔI!

Tôi mơ tình thâm mộng tình thâm

Tình anh em sáng lộng ánh trăng rằm

Tôi mơ đựơc yêu thương ấp ủ

Xoa dịu mảnh đời côi cút long đong

Như gió bão tràn qua bờ hy vọng

Lời dịu êm ai nở ném đâu rồi!

Giấc mơ tôi một đời không có thật

Tím hoàng hôn chao chác dáng chiều rơi!

Trôi còm cõi tháng năm dài lận đận

Thầy thợ chia nhau số phận lụi tàn

Trăm nỗi khổ còn một phương dung chấp

Cám ơn đời cho cõi Phật ơn ban

“Trên đỉnh sa mù” (1) còn “có những mùa trăng” (2)

Dấu nỗi nhớ trong “trái tim còn lại” (3)

“Biển có hai người" nên “mùa thu trống trải” (5)

Lẻ loi buồn “người giữ cầu bến sông” (6)

“Như áng mây trôi” (7) lang thang lỗi hẹn

“Điều bất ngờ đã đến” (8) “cảm ơn nhau” (9)

Dành “đóa hồng cho người yêu” (10) buồn hiu hắt

“Phố người”, (11) nhớ “mùa xuân ở trên cao” (12)

“Quán café Tulip” (13), “một thời để yêu thương” (14)

Nhớ “Ông già - con chim Hoàng ly” (15) trong mộng

“Người lưu giữ bản thảo”, (16) ta chờ mong vô vọng

Chuyên chở cuộc đời “như những giọt sương” (17* 3 tập)

“Tôi đến với Phật” (18) lòng còn nhiều khao khát

Hiểu “Dì Lucia” (19) để “hỏi lại chính mình” (20)

Có hay không một tình yêu thuở trước

Hay “cũng chỉ là giấc mơ” (21) không có thật giữa bình minh? .

*Ghi chú: từ số 1 đến 21 là 23 tác phẩm của nhà văn MVL

                                             HOÀIHUYỀNTHANH

                                               Saigòn, vào hạ 2015