Cầu Xóm Bóng
DIÊN KHÁNH
50 năm trước ta người kẻ nam người bắc
còn bây chừ kẻ Nam á người Mỹ châu
vì quá nghèo hồi nớ tránh mặt nhau
nên hai đứa còn mảnh tình vắt vai gợi nhớ
5 cụm tháp Ponagar dựa nhau xiêu đổ
thì nói chi ? ai ở đó đơi chờ
bồng bềnh chân bèo lẫn lộn thực mơ
vốn liếng tình đầu trôi sông cái cả
Nhìn Xóm Bóng nước dưới cầu rộn rã
chảy ra duyềnh sóng đánh rạt trở vô
Hai đứa xa nhau từ dó tới chừ
lẩm nhẩm trong đầu một phần hai thế kỷ
Cuối cùng đời xô đẩy ta qua Mỹ
người chán tình chán người lội ngược Á Châu
đôi chúng ta chả giống vợ chồng Ngâu
dù mỗi lần một năm gặp như để khóc ?
50 năm chúng ta đâu có gặp ?
chỉ nhận tin nhau trên báo bán thị trường
ngươi chả hạnh phúc gì ? ở đó li thân
con dăm đứa mỗi phương mỗi chốn
Ta chả hơn ngươi vượt qua hoạn nạn
bấy nhiêu năm còn đặng một mái nhà
có vợ có con gần một cầu ga
ngày ngày nhìn đoàn wagoong qua lại
Miếng đá vỡ Khánh Dương đá ơi là đá
nói vòng vo vàng giả chả ra vàng
ta bây chừ nhàn nhạt khói chân nhang
bay tản mác kiếp này qua kiếp khác ?
Sóng vỗ mãi chân cầu cũng bạt
mà hòn Chồng hòn Vợ vẫn thủy chung ?
thơ văn nghêu ngao chữ nghĩa vô chừng
điều muốn nói vẫn là chưa nói được
Em vẫn là Lan là hoa kiếp trước
mà ta chỉ là gã ngủ mơ
lẩn thẩn làm sao mơ mỗi giấc Hồ
sâu vẫn là sâu ? bao giờ hóa bướm
Đôi ta cùng làm thơ thơ nào cũng muôn ?
thể thơ nào ? bài thơ nào ?
chữ nghĩa cũng dở dang
giống nơi cầm đài Bá Nha đập vỡ cỏ cầm
nhở sào chèo thuyền bỏ đi mất đất
Giòng sông nào ? nước trôi vừa trong vừa đục
tấm lòng nào ? vừa giận vừa thương
tim ta đây ? sao giống một khoảnh vườn
trời giữa thu lá vàng rơi lác đác
Mơi người về Nha Trang ghé luôn Phan Thiết
thầy cũng chả còn bạn cũng ra ma
tàu suốt bắc nam đợi chuyến đợi giờ
nhìn khói tỏa chợt nhớ về Vạn Giả
Mình vốn làm người mà sao giống cá ?
hết Thái Bình Dương lại Đại Tây Dương
lại kiếp này đây ? mỗi đứa mỗi đường
chắc kiếp sau ? lại y như vậy ?
Ta vẫn đọc thơ người ?
nhưng tìm một đời không thấy ?
CHUVƯƠNGMIỆN
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét