Dù vui hay buồn rồi mai kia em cũng sẽ phải làm người lớn.
Thật tình cờ cho một lần thổi nến , mơ hồ nhận thức niềm nuối tiếc vây quanh.
Em sẽ bắt đầu một hành trình mới,ở đó hành trang tuổi nhỏ một thời ấp yêu kỷ niệm,
áo lụa trắng vàng hơi hướng thân quen đã âm thầm mọc nhánh đâm chồi trên cành
cây trí nhớ.
Một giây, một phút
,một ngày rồi tháng năm vùn vụt trôi qua, những tờ lịch âm thầm làm cuộc tiễn
đưa- Tha thiết hay không thì tuổi nhỏ cũng đã đang và sẽ xa dần:
“
Xuân đến cho em xa dần tuổi nhỏ
Vàng son ơi! Nhớ kỷ niệm ngày xưa”
Buổi sáng ,bên khuôn viên sư phạm với bảng đen phấn trắng,tập
tành làm người lớn, bon chen vào đời nghe bâng khuâng vô chừng lời chim sáo
hót.Em sẽ còn gì khuôn đám tình thân.Em như loài mây Vũ ạ!
Buổi sáng,buổi tối thuở nào còn góp mặt nơi thị tứ xôn
xao,phố hồng thời ấu thơ yêu thương hạnh phúc; giờ thì đã lìa xa, loài mây đã
lìa xa khuôn viên mật ngọt,vờ vĩnh hững hờ với hàng sao già đơm bóng yêu
thương,lìa xa thành phố rộn ràng dấu ái để quay gót lãng du về phố Nguyễn đìu
hiu của thành phố lạ xa cúi mặt. Thuở đầu phải nói là nhớ xanh xao, xót xa từng
ngọn tóc…chừ thì cũng đã dần quen,bởi chưng thành phố đìu hiu thật tình người,
thân mến và dễ thương ghê Vũ ạ!
“ Con phố Nguyễn một lần chợt dưng em đến
Ươm nụ mơ hồng trao đổi chuyện thân quen.”
Hình như hơn một lần nắng đã xôn xao, mật ngọt đong đầy những
tờ thư nho nhỏ và tình cảm của bạn bè thật thánh thiện dễ thương,thứ tình cảm nhung tơ êm đềm như sương khói của một
thời mới lớn,để mộng tưởng mình là gió ,là mây ,là chim di bé bỏng :
“ Có
con chim mười bốn
Vừa hót nhẹ trên cây
Hoa hoàng Lan nở sớm
Chút
hương nồng ngất ngây”
Chút âm thầm nồng hương thân ái thuở nào xa lắc xa lơ nửa mất
nừa còn khơi nguồn tiềm thức:
“ Một
thoáng nghe nhớ về trên môi trên mắt
Đếm ngón tay hồng gọi tên bạn hữu ngày xưa
Để nghe chùng hoang
trùng điệp nỗi niềm dấu yêu.Nhớ ghê Vũ ạ!
Bây chừ thì danh xưng Nguyễn Thị Mít Ướt mà vũ đặt cho
Ti,loài mây lãng du,đã nghe sương khói đong đầy đôi mắt biếc:
“ Ngày
xưa ngút mắt xa rồi
Xanh rêu kỷ niệm mọc mời lãng quên
Trơ vơ ngày
tháng muộn phiền
Học trò tuổi ngọc
kết phiên khúc sầu”
Mùa xuân sẽ về,nghĩa là em sẽ thêm một tuổi,tuổi chợt lớn để
nghe ngẩn ngơ hồn:
“Cúi đầu nước mắt
rưng rưng
Chao ơi!kỷ niệm
chừ lưng chừng hồn”
Tuổi chợt lớn cho mùa xuân mộng ảo,ngẩn ngơ hồn đong nước mắt
tiểu thư để một lần trong đời chợt dưng nghe bâng khuâng môi hồng đã cắn quả ô
mai và mùa xuân mở hội trong bốn ngăn tim hồng. Hình ảnh đầu đời đã ươm nụ ,đơm
hoa và kết trái bằng dấu thân tuyệt vời nhưng …quả ô mai xanh màu hy vọng đã
làm xót xa đầu lưỡi,se thắt bốn ngăn tim hồng để dấu yêu vuột tầm tay em với
và cuộc tình còn gì!? Phải chăng là khói mây thời mới lớn,và loài mây
lãng du miên viễn hững hờ nhân ảnh như dòng sông một thời luân lưu rồi đổ ra biển
cả .Con nước đi mãi không phân định bến bờ.Tình cảm đã thăng hoa. Ưu ái cho bạn
bè,thân thuộc,học trò…sẻ chia cho vơi đi niềm nhớ:
“Nếu em không
còn riêng Anh
Em xin sẽ là
mây Xanh”
Có nghe mùa xuân chao nghiêng trong tâm hồn cô giáo Ti chưa
Vũ? Lặng theo thời gian,tuổi đời chồng chất,mai kia mình an phận cả rồi! Thân
tình tuổi nhỏ không bon chen ,lừa lọc khó tìm lắm Vũ ơi! l Nhỏ Ti đã thật sự xa
Sài Gòn, xa Vũ cùng thân hữu ngày xưa nhưng kỷ niệm sẽ sống hoài trong Ti là
hành trang giúp Ti đi trọn vẹn trên con đường đã chọn bên đám học trò thánh thiện
như Loài Mây Lãng Du.
HOÀI HUYỀN THANH
Thềm
Xuân SPLX 1974
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét