Muội hẹn kiếp sau mình gặp lại
nhưng mà không nói hẹn nơi đâu
dọc ngang không biết bao nhiêu nước
đủ thứ mầu da đủ thứ châu
huynh nghĩ kiếp này mình thất lạc
kiếm nhau đến nỗi trắng cả đầu
kiếp sau lại càng thêm khốn khó
chả lẽ tìm em khắp địa cầu
Chế Vũ chết từ bao năm trước
Đinh Hùng sót lại nấm mộ sâu
người xưa lỡ hẹn nên khó gặp
để lại ngàn sim tím một màu
muội hẹn kiếp sau mình gặp lại
mấy vùng trà trộn biển nương dâu
huynh nghĩ thác thân người dân tộc
dọc trường Sơn mưa nắng phủ đầu
muội chỉ quấn yen không mặc yếm
để ngàn gió thổi lúc thêm mau
huynh chỉ ở trần thân đóng khố
nhìn nhau cho dập một mâm trầu
ôm nhau lăn lóc bên bờ suối
kệ đời ngó mãi mụn trăng thâu
Trường Sơn hai phía thoai thoải xuống
thác ghềnh nước đổ lút vực sâu
tình ta vất vả mà xum họp
nóc sàn phơi lủng lẳng chuối cau
nước khe chảy xiết bên buôn vắng
thôi kiếp này đây ta có nhau
muội khất kiếp sau mình gặp lại
cũng đành biết vậy chớ noí sao
kiếp này huynh làm dân mất nước
còn muội đầu thai tận xứ Miêu
hai xứ vốn nuôi thù truyền kiếp
ải Nam Quan Chi Lăng ải địa đầu
nị ngộ lắng nghe mà đứt ruột
oán thù kéo mãi đã xong đâu
Bản Dốc vốn xưa là dòng thác
Đồng Đăng Tô Thị trấn Lạng Châu
xưa thế bây giờ cam đổi khác
càng nhìn non nước thắt lòng đau
muội khấn kiếp sau mình gặp lại
kiếp này đứng ngó ở bên cầu
Vạn Ninh Móng Cái thôn Trà Cổ
Đông Hưng trấn nới Quảng Loan Châu
đứng dơ tay vẫy lòng chia cắt
muội ơi hai kẻ mấy giang đầu.
CHU VƯƠNG MIỆN
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét