KHÔNG CÒN MẸ NHIỀU ĐÊM MƯA THỨC TRẮNG,THƯƠNG NHỚ MẸ HIỀN NƯỚC MẮT TUÔN RƠI.NỐT NHẠC CUỘC ĐỜI MẸ XIN DẤU LĂNG ! HẠNH PHÚC CHO NGƯỜI THƯƠNG QUÁ MẸ TÔI !!! CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM VÀ GHI CẢM NHÂN,BÌNH YÊN LUÔN VỀ BÊN CÁC BẠN……!

Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

NGỌN ĐÈN KHÔNG TẮT


                            Xem hình
NGỌN ĐÈN KHÔNG TẮT

Tôi nhìn chị
hắt hiu niềm cô quạnh.
Nói gì đi
cho tan chảy nỗi buồn.
Chị ngơ ngác
khép bờ mi đặc quánh.  
Nuốt khẽ khàng
chốt động nỗi hoang mang.
***
Em có biết…
Một ngọn đèn hiu hắt,
Là mịt mù đêm tối thế nào không ?
Em có hiểu …
Niềm tin yêu lạc mất.
Đọa đày nhau thê thiết đến khôn cùng!?
***
Và…chợt hiểu
Nỗi buồn không khóc được.
Ngày ngày qua
dấu kín nỗi cô đơn.
Và…chợt biết
Nụ cười đơm nước mắt.
Tháng cùng năm
Nén đau đớn tủi hờn.
Và…chợt  ước
Hoàng hôn còn đốm lửa
Nhỏ nhoi thôi
Thắp sáng ấm trời đông.
                         Hoài HuyềnThanh

Chủ Nhật, 25 tháng 1, 2015

RỪNG XƯA

   RỪNG XƯA
Rừng xưa đã cháy cỏ khô
Anh còn lang thang chi nữa
Loanh quanh điểm nhạt nấm mồ
Tuyết tan từng cơn từng độ
Năm nay mùa thu ngắn quá
Nửa chừng dã chuyển sang đông
Trời thấp mang đầy khí nuí
Tuyết trôi trên cả đầu rừng
Em đã thay lòng chuyển dạ
Chín mươì nay đã thành không
Nhắc chi đá vàng vàng đá
Nước ròng cạn láng minh mông
Trước đó là thân là thiết
Giờ thì đã gọi cố nhân
Vệt bụi gió qua xoá cả
Nơi này còn dấu bàn chân

                                                                                  m.Loanchâusử

Thứ Sáu, 23 tháng 1, 2015

BÀI CHO NHỎ




BÀI CHO NHỎ
                        -Tặng HOÀI HUYỀN THANH
(Nhóm Nắng Hồng Sài Gòn 1972)
Nhỏ ơi nhỏ bốn mươi năm rồi đó
Cửa thời gian đóng mở thật vô tình
Bao mưa nắng làm thâm kim bờ áo
Thật hững hờ phố xá cũng lặng thinh.

Bốn mươi năm ta chơi trò cút bắt
Nhỏ và anh xuôi ngược giữa dòng đời
Nợ áo cơm kiếp nầy chưa trả hết
Tóc hoa râm đã vội bước theo người.

Muốn lắng nghe tiếng chim trong vườn cũ
Chỉ thì thầm cánh lá thoáng qua hiên
Đường trần gian sao gập ghềnh quá thể
Chạy lòng vòng thoáng chốc đã chùn chân.

Thư của nhỏ nằm im trong ngăn tủ
Biết bao năm mực giấy đã phai mờ
Bông hoa tím ép nằm trong trang vở
Vẫn dịu dàng ôm ấp một vần thơ.

Nắng Sài Gòn ngựa xe về muôn lối
Bụi Cần Thơ nắng quái chập chờn rơi
Đường liên tỉnh mưa giăng mù mịt quá
Chút thâm tình lay lắt quá nhỏ ơi!
Cần Thơ,10/3/2013
              NGUYỄN AN BÌNH

Thứ Ba, 20 tháng 1, 2015

BÀI GỞI HOÀI HUYỀN THANH !


BÀI GỞI  HOÀI HUYỀN THANH

Em vẫn đẹp như tên đầy nhung nhớ
Tím khung trời dù ngăn cách xa xôi
Nắng Saigòn có còn đưa bóng nhỏ
Chiều bâng khuâng đi giữa phố đông người.

Ta ở đây nghe từng đêm trăn trở
Thành phố xa mắt nhớ tiếng ai cười
Đường Cần Thơ ôi trăm ngàn cây số
Có bao giờ ta thấy đựơc ngày vui.

Em có biết hỡi Hoài huyền Thanh yêu dấu
Ta làm thơ xin gởi tặng cho người
Trên trang báo để đem vào hư ảo
Và suốt cuộc đời ta vẫn nhớ khôn nguôi.
   NGUYỄN AN BÌNH
( Báo Tin Sống  4.3.1973)

Thứ Bảy, 17 tháng 1, 2015

AI ĐỢI AI CHỜ ?

  AI ĐỢI AI CHỜ?
Trên mặt sông
nước miệt mài trôi xuôi
thuyền lênh đênh chèo ngược
trơì thu một mẩu trăng
lờ lững trên vòm biếc
tiếng tiêu đâu dìu dặt
êm đềm trên mặt sông
muôn vì sao nấp nháy
như hoa nở trong lòng
trơì đất ta còn đó
suy nghĩ chìm hư không.

Anh chờ em đơì ngươì quá nưả
đá nung vôi thành vữa xây tường
sông Đà mà ngỡ sông Thương
mấy giòng nước chẩy mấy đường sắt qua
em quên anh sông La muôí trắng
Hồng Lĩnh giờ cay đắng quên nhau
chúng mình có khác chi đâu ?
một cơn gió bỗng tình sâu chả còn.

Công anh xẻ gỗ kéo cưa
năm năm sáu tháng chưa vừa lòng em
bây giờ vải trắng nhuộm đen
đương đêm anh cũng tắt đèn anh dông.

Bèo trôi qua biển
sóng dạt vào bờ
thuyền trôi còn quyến luyến
sót lại cánh bướm khô
em đi từ dạo đó
ai đơị và ai chờ ?

   CHUVƯƠNGMIỆN

YÊU GHÉT



YÊU GHÉT

yêu nhau nhá trái bồ hòn
ghét nhau ngậm trái bồ hòn lặng câm
ngỡ rằng đầu bạc răng long
lỡ tay làm xổng tổ ong mật ruồi
đuổi theo than đất la trời
ong bay mất hút đành ngồi ngó theo
trong tay cầm chiếc cù nèo
vô duyên của nợ còn đeo bên mình
thề rằng đổ đó cầm thuyền
thì qua với bậu thề nguyền tóc tơ
nào đâu nước lụt tràn bờ
cái gì đưa được đò đưa đưa rồi

m.loanhoasử

Thứ Ba, 13 tháng 1, 2015

ĐẮM ĐUỐI MẮT QUÊ NHÀ

 ĐẮM ĐUỐI MẮT QUÊ NHÀ

Có những lúc để lòng gom nỗi nhớ
Trước thềm xuân nắng mới nôn nao
Hàng chè tàu che ngang tầm mắt biếc
Tóc đuôi gà gót nhỏ nhón cao cao.

Là không nhớ,tuổi mười lăm hay mười sáu
Hai hiên nhà chung bóng một hàng cau
Ngan ngát hương đưa chùm hoa bưởi trắng
Tay trong tay hẹn ước nụ hôn đầu.

Nhà có khách,thẩn thờ đôi mắt ướt
Người ta dạm ngỏ nào biết tính làm sao!
Hàng rào thưa vẫn lại qua nhà ai đó
Nhưng tình ta ai rào giậu khi nào!

Rời quê nhà theo chồng đi xứ khác
Nắng hàng cau héo hắt những bờ vui
Xa lăng lắc không ngoái nhìn vẫn biết
Bóng một người… vời vợi mắt nghiêng theo

Bìm bịp kêu nhớ từng cơn nước lớn
Tháng chạp về rộn rã tiếng chày khuya
Nào ai biết bao mùa xuân viễn xứ
Thăm thẳm lòng ta đắm đuối mắt quê nhà.

            HOÀIHUYỀNTHANH

ĐÈN KÉO QUÂN

 

 ĐÈN KÉO QUÂN
Rượt đuổi nhau theo đèn kéo quân
Nến hồng cháy rực giữa thu phân
Ngọn đèn thu gọn bao chiến cuộc
Lính tráng ngựa xe chạy tán tàn
Lửa lên thiên hạ đều chạy cả
Trơ lại thảm trời một nụ trăng
Bao năm vẫn một trò chơi cũ
Cũng vẫn rước đèn vẫn kéo quân
Quân kéo trong đèn ngoài không thấy
Thì ra quân giấy để xoay vần
Lửa lên mọi thứ đua nhau chạy
Hết đèn mọi thứ đều ngưng
Chiếc đèn sao giống như đời vậy
Đang kéo quân bỗng dưng rã quân ?

       M.loanhoasử

Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

CUỐI THÁNG CUỐI NĂM



                    
CUỐI THÁNG CUỐI NĂM

cuối tháng cuối năm ngồi mần thơ
mới hay tóc bạc phếch bao giờ 
75 ngồi đếm tàng sứ rụng
vườn hồng cắt trụi gốc trơ khô
mới đó sáu mươi giờ bẩy mươi
cả vùng sa mạc gió rong chơi
2 bên xa lộ  chong chóng gió
cái nghỉ cái quay thiệt đã đời
lâu lâu nhô lên vài sòng bạc
casino mọc giữa núi đồi
đủ thứ đèn mầu đang nhấp nháy
sầu đời kiếm lại chút giờ vui
trăng treo lơ lửng đầu thung lũng
dốc lên thăm thẳm ngó mây trôi
sao băng chợt lóe nơi hè phố
ở thì lâu quá sao đổi ngôi?
hỡi chuyện thời gian năm với tháng
gỡ tờ lịch đến tuần đếm ngày
mới đó ta trải qua 3/4 thế kỷ
vui chả bao nhiêu sầu ngập tay!
quệ nhà cũng khổ đây cũng khổ
chẳng qua luẩn quẩn cõi luân hồi
nhân nào gieo xuống thu quả nấy 
thì thôi cứ nở nụ cười tươi
cuối ngày cuối tháng lại cuối năm
những bước lầm than bước đường cùng
bước thấp bước cao rồi cũng khuất
thả vào sưng khói chút mung lung
qua năm ngày mới tuần cũng mới
tháng giêng mới đó đã mùng 5

tết đến xuân về trên đất khách
4 bề toàn những núi cùng non
tuyết trắng trùm lên rừng với rú
trơ ra đá tảng dọc ven đường
xuân và tết đến tuổi càng già
đông tàn gợi nhớ chốn làng xa
xuân tết có về nơi đất khổ
gợi lòng viễn xứ những phong ba
tình gần rồi với lại tình xa
lơ mơ theo tiếng gáy canh gà
Thọ Xương lãng đãng dăm cành trúc
chuông chùa vọng lại tự đằng xa

                               M.loanhoasử