NGỌN ĐÈN KHÔNG TẮT
Tôi nhìn chị
hắt hiu niềm cô quạnh.
Nói gì đi
cho tan chảy nỗi buồn.
Chị ngơ ngác
khép bờ mi đặc
quánh.
Nuốt khẽ khàng
chốt động nỗi hoang mang.
***
Em có biết…
Một ngọn đèn hiu hắt,
Là mịt mù đêm tối thế nào
không ?
Em có hiểu …
Niềm tin yêu lạc mất.
Đọa đày nhau thê thiết
đến khôn cùng!?
***
Và…chợt hiểu
Nỗi buồn không khóc được.
Ngày ngày qua
dấu kín nỗi cô đơn.
Và…chợt biết
Nụ cười đơm nước mắt.
Tháng cùng năm
Nén đau đớn tủi hờn.
Và…chợt ước
Hoàng hôn còn đốm lửa
Nhỏ nhoi thôi
Thắp sáng ấm trời đông.
Hoài HuyềnThanh