NGỌN ĐÈN KHÔNG TẮT
Tôi nhìn chị
hắt hiu niềm cô quạnh.
Nói gì đi
cho tan chảy nỗi buồn.
Chị ngơ ngác
khép bờ mi đặc
quánh.
Nuốt khẽ khàng
chốt động nỗi hoang mang.
***
Em có biết…
Một ngọn đèn hiu hắt,
Là mịt mù đêm tối thế nào
không ?
Em có hiểu …
Niềm tin yêu lạc mất.
Đọa đày nhau thê thiết
đến khôn cùng!?
***
Và…chợt hiểu
Nỗi buồn không khóc được.
Ngày ngày qua
dấu kín nỗi cô đơn.
Và…chợt biết
Nụ cười đơm nước mắt.
Tháng cùng năm
Nén đau đớn tủi hờn.
Và…chợt ước
Hoàng hôn còn đốm lửa
Nhỏ nhoi thôi
Thắp sáng ấm trời đông.
Hoài HuyềnThanh
Chị Hòai Huyền Thanh kính !
Trả lờiXóaChị đã thay ai đó ... viết lên nỗi đau . Về câu chuyện một tình yêu khi đã đánh mất niềm tin , thì thật đau khổ ... Giống như đọa đầy đối phương ...
...
Em có biết…
Một ngọn đèn hiu hắt,
Là mịt mù đêm tối thế nào không ?
Em có hiểu …
Niềm tin yêu lạc mất.
Đọa đày nhau thê thiết đến khôn cùng!?
...
Mong rằng theo năm tháng vết thương lòng của người đó ...sẽ dần dần lành lại
...
Và…chợt muốn
Hoàng hôn còn đốm lửa
Nhỏ nhoi thôi
Thắp sáng ấm trời đông.
Chị HHT Kính Bài thơ hay nhưng buồn và thương cảm quá .
Em chúc chị luôn mạnh khỏe - An nhiên và luôn sáng tác thơ hay chị nhé !
ĐanThụy thân mến ,
XóaChị vừa từ Long Xuyện về ,mệt nhoài, Có gặp Anh Trúc Thanh Tâm và Hoàng Anh79.trà dư tữu hậu có nhắc nhiều đến Biển Nhờ đấy nhé!
Cám ơn comment của em.Nói chung phụ nữ châu Á chịu nhiều thiệt thòi nhất là phụ nữ VN.
Chỉ mong các Anh giữ được đốm lửa trong lòng các chị. Chúc Em vui. HHT